Những tâm tình cần có khi bước vào mùa vọng
28.11 Thứ Hai trong tuần thứ Nhất Mùa Vọng
1 Ga 1:52; Tv 124:2-3,4-5,7-8; Mt 2:13-18
Những tâm tình cần có khi bước vào mùa vọng
Mùa vọng là mùa chờ mong, là mùa mời gọi chúng ta sống lại tâm tình của dân Israel xưa, khát mong ơn cứu độ, khát mong Đấng cứu độ sẽ đến cho gian trần. Tuy nhiên, không có cuộc chờ đợi nào mà không khởi đi từ niềm tin, tin rằng người mình chờ đợi sẽ đến, tin rằng điều mình chờ đợi sẽ được thực hiện ; không có hy vọng nào tồn tại cùng thất vọng ; không có khát vọng nào lại loại trừ niềm tin vững chắc.
Chắc hẳn với ý nghĩa này, mà Hội Thánh đã chọn đoạn Lời Chúa nói về việc tuyên xưng đức tin của viên đại đội trưởng cho ngày đầu mùa vọng hôm nay. Cũng với ý nghĩa này, Lời Chúa còn nhắn nhủ về những đòi hỏi cụ thể của niềm tin mà mỗi người Kitô hữu chúng ta phải có trong khi sống tâm tình của mùa vọng.
Trước tiên, Lời Chúa hôm nay muốn nhắc cho chúng ta về niềm tin, tin rằng : “tình yêu thương cứu độ của Thiên Chúa là tình yêu phổ quát”, tình yêu ấy vượt mọi biên cương, vượt mọi giai cấp, vượt mọi chủng tộc, màu da, ngôn ngữ ; tình yêu ấy cúi xuống đến từng thân phận nhỏ bé và hèn mạt nhất. “Thưa Thầy, tên đầy tớ của tôi bị tê bại nằm liệt ở nhà, đau đớn lắm”. Đầy tớ đối với người Do Thái là một tên “nô lệ” không hơn không kém. Mà “nô lệ” thì không được coi là người, chỉ được coi là tài sản thuộc quyền sở hữu của chủ.
Vậy mà, hôm nay viên đại đội trưởng xin Chúa chữa cho nô lệ của mình. Hôm nay nhân loại nhìn đến quyền làm người của nhau, chủ nhìn đến nô lệ. Hôm nay lời Tin Mừng cứu độ của Thiên Chúa đã được “loan báo cho kẻ nghèo hèn…”, kẻ thấp bé và yếu thế nhất trong xã hội (Lc 4,18-19). Như vậy sống tâm tình mùa vọng là sống niềm tin vào Thiên Chúa, Đấng yêu thương tất cả mọi người, không trừ ai, cho dù người đó là người hèn kém nhất trong xã hội.
Lời Chúa còn nhắc nhở chúng ta phải vững tin rằng : “Thiên Chúa cứu độ đã đến”, Ngài xuất hiện rõ ràng cho gian trần, cho con người đang cần tình yêu thương cứu độ của Ngài : “… chính tôi sẽ đến cứu nó…” Chúa Giêsu không nói với viên đại đội tưởng, tôi sẽ đến “chữa” nó, nhưng Ngài nói tôi sẽ đến “cứu” nó, Ngài cho viên đại đội trưởng thấy quyền năng cứu độ của Ngài, thấy bản chất của Ngài, thấy sứ vụ của Ngài và tấm lòng của Ngài. Ngài xác định “chính Ngài sẽ đến cứu”, chính Ngài sẽ ra tay cứu độ chứ không phải ai khác. Sống tâm tình mùa vọng cũng là sống tâm tình tin tưởng, nhìn nhận sự hiện diện của Thiên Chúa, chính Thiên Chúa yêu thương, chính Thiên Chúa cứu độ, chính Thiên Chúa dang rộng vòng tay yêu thương của Ngài cho nhân loại.
Lời Chúa hôm nay cũng nhắc thêm cho chúng ta rằng, “tình yêu cứu độ của Thiên Chúa làm cho con người mở lòng ra với nhau”, viên đại đội trưởng đã mở lòng ra nhìn đến đầy tớ của mình, nhìn đến một đối tượng mà theo văn hóa và luật pháp thì ông ta không phải bận tâm. Chắc chắn đây cũng là tâm tình mà mỗi người Kitô hữu cần phải có trong mùa vọng. Trong khi nhìn nhận tình yêu cứu độ của Thiên Chúa, chúng ta cũng phải nhìn đến nhu cầu của nhau, nhìn đến anh chị em đồng loại với tất cả tình yêu thương, cầu mong cho đồng loại mình được ơn cứu rỗi. Không phải chỉ nhìn đến nhau trên cấp độ bổn phận mà nhìn còn đến nhau bằng tình yêu thương rộng mở, đó chính là lời mời gọi sống mùa vọng.
Cuối cùng điều quan trọng nhất mà Tin Mừng hôn nay nhắn nhủ chúng ta : “Tình yêu cứu độ, là tình yêu phải được tuyên xưng với tất cả niềm xác tín” : “Lạy Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con, nhưng xin Chúa phán một lời thì linh hồn con sẽ lành mạnh”. Lời tuyên xưng của viên đại đội trưởng, cũng phải là lời tuyên xưng của mỗi người chúng ta, trong thánh lễ mỗi ngày. Tin vào tình yêu cứu độ, tin vào Thiên Chúa Đấng cứu độ, đó không chỉ là điều mà Hội Thánh đòi hỏi con cái mình sống trong mùa vọng mà thôi, nhưng đây còn là điều Hội Thánh muốn con cái mình phải tuyên xưng mọi ngày, phải tuyên xưng cách vững chắc lời tuyên xưng của viên đại đội trưởng trong mỗi thánh lễ.
Lời Chúa muốn nhắc nhở chúng ta về niềm tin của mình. Nhưng Lời Chúa cũng cho thấy bản chất yêu thương của Thiên Chúa, quyền năng của Thiên Chúa vượt không gian, Ngài không cần chạm đến đầy tớ của viên đại đội trưởng mới có thể chữa lành, Ngài chỉ phán một lời. Sống mùa vọng bằng việc tuyên xưng niềm tin, nhưng sống mùa vọng cũng còn bằng việc củng cố niềm tin, chân nhận quyền năng và bản chất yêu thương của Thiên Chúa.
Hôm nay, bắt đầu mùa vọng, còn một việc nữa cần phân tích, đó là đức tin của chúng ta. Đức Giêsu nói với chúng ta : chính tôi sẽ đến cứu chữa nó”. Vị sĩ quan thưa lại : “Lạy ngài, tôi không đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh…”. Chúng ta có thể tin được như thế không ? Bao giờ chúng ta mới có được đức tin như thế ?
Chúng ta có tin Đức Giê-su có thể đổi mới tâm hồn chúng ta được không Biết bao nhiêu tôi tớ trên trái đất này đang đau khổ cực độ. Chúng ta có tin Ngài đến cứu chữa họ không ?
Bắt đầu mùa vọng, chính là để giúp chúng ta cậy trông và tin tưởng. Và cử hành Thánh lễ chính là để giúp chúng ta tuyên xưng Chúa Giêsu đến thực hiện công trình cứu độ.