ĐÓN TIẾP THẦY
12/5 Thứ Năm trong tuần thứ Tư Mùa Phục Sinh
Cv 13:13-25; Tv 89:2-3,21-22,25,27; Ga 13:16-20
ĐÓN TIẾP THẦY
Trong khung cảnh bữa tiệc ly, sau khi rửa chân cho các môn đệ để dạy các ông bài học yêu thương và phục vụ, Chúa Giêsu dạy tiếp một bài học rất cần cho mọi Kitô hữu: hãy biết đón nhận những kẻ Chúa sai đến với mình: “Ai đón nhận kẻ Thầy sai là đón nhận Thầy; và ai đón nhận Thầy là đón nhận Đấng đã sai Thầy”.
Tin Mừng hôm nay là những lời trăng trối sau cùng của Thầy Giêsu đối với các môn đệ trước khi Người bước vào cuộc thương khó. Sau khi cúi xuống rửa chân cho từng môn đệ, Đức Giêsu căn dặn các ông chú ý phục vụ lẫn nhau như Người đã phục vụ.
Hơn nữa khi phục vụ người khác là chúng ta đang phục vụ chính Thiên Chúa. Đức Giêsu nhắc lại lời của Đavít “Kẻ đã cùng con chia cơm sẻ bánh lại giơ gót đạp con” (Tv 41,10) như để nhắc nhở trong số các môn đệ, có người sẽ phản bội bán Chúa, nhưng không vì thế mà các ông lãng quên bổn phận phải phục vụ. Chính Thiên Chúa biết trước tất cả những bội phản sẽ xảy ra, nhưng Người vẫn yêu thương và yêu đến cùng.
Ở đây có một sự kết nối rất chặt chẽ, khi thực thi bác ái, đón tiếp tha nhân là chúng ta đón tiếp chính Thiên Chúa. Tương quan của chúng ta với Thiên Chúa chỉ triển nở và bền lâu nếu chúng ta duy trì tương quan với tha nhân. Ngược lại, khi từ chối tha nhân là chúng ta từ chối chính Thiên Chúa. Không phải chúng ta đến với Chúa, nhưng chính Thiên Chúa đã đến với chúng ta trước. Người đã đến và tự nguyện ở lại, mang vác mọi gánh nặng khổ đau và tội lỗi của kiếp người. Đức Giêsu đã trao hiến để lấp đầy mọi khiếm khuyết nơi chúng ta, đã chết để chúng ta được sống và sống dồi dào.
Trong cuộc sống, giữa dòng đời ngược xuôi, biết bao lần chúng ta đã bước qua nhau mà không quan tâm để ý đến những nhu cầu cần thiết của người khác, không biết có một người đang cần chúng ta giúp đỡ. Trong đời sống thiêng liêng, biết bao lần chúng ta cũng bỏ qua lời mời gọi của Thiên Chúa, khi từ chối thực thi tình bác ái đối với tha nhân, khi từ chối trở nên chứng nhân của tình yêu thương. Biết bao lần Chúa mời gọi chúng ta tham dự vào mầu nhiệm Cứu Chuộc của Thiên Chúa nhưng chúng ta lại từ chối mải mê chạy theo những cám dỗ mời mọc ngọt ngào của thế gian vật chất, của đam mê xác thịt.
Chúng ta ngồi hàng giờ bên ly cà phê để nói chuyện phiếm, hàng giờ lang thang trên internet nhưng lại tiếc với Chúa một giờ cầu nguyện hay tham dự thánh lễ. Thiên Chúa quảng đại yêu thương ban cho chúng ta một ngày hai mươi bốn giờ, nhưng chúng ta lại tiếc với Chúa, so đo tính toán trả giá từng phút, ta quá bận rộn đến nỗi không có thời gian dành cho Chúa.
Đến với Chúa, con người không bao giờ thiệt thòi, trái lại chúng ta được chăm sóc yêu thương, được nâng đỡ, ủi an. Chúa đến với ta ân cần khiêm tốn, ta đến với Chúa khoe khoang, kể lể và tính toán. Chúa đến với ta tinh tế độ lượng, tín trung, đùm bọc chở che, ta đến với Chúa hẹp hòi vị kỷ. “Chúa đến với ta như cơn mưa đầm đìa mát mẻ trên cánh đồng khô hạn cằn trơ. Mưa không to tát nặng hạt để rồi vội ướt vội khô nhưng triền miên nhẹ nhàng thẫm đẫm vào mọi ngóc ngách của lòng ta. Những cơn mưa hồng ân, mưa cứu rỗi. Chúa cũng đến với ta như ánh trăng rằm mùa thu. Ánh trăng sáng tỏa muôn nơi, rọi chiếu tâm can. Ánh trăng soi tỏ lý trí, ánh trăng của tình yêu săn sóc. Ánh trăng của cảm thông an ủi, của bao dung tha thứ. Chúa là sự đợi chờ yêu thương không mệt mỏi, tha thứ không giới hạn…
Giữa dòng đời ngược xuôi Chúa vẫn đứng đó đợi chờ ta mặc dù phải chịu đựng sự băng giá, sự thờ ơ của lòng người. Chúa phải chịu đựng những cơn mưa dối trá, những ngông cuồng kiêu căng. Chúa ở lại với ta, trong ta để thuộc về ta mọi đàng nhưng ta lại tìm mọi cách để tránh né Chúa, vượt ra khỏi vòng tay yêu thương của Chúa. Chúa thân thiện và gần gũi, ta lạnh nhạt thờ ơ. Chúa đong đầy những đấu đã dằn đã lắc, ta gạt lọc cắt xén chê bai. Chúa thân hành đến với ta, còn ta thì ngại ngùng xa cách.
Ta thấy thánh Gioan dùng từ “Ta là Ðấng Ta Là”, từ dùng để chỉ chính Giavê Thiên Chúa. Trong ánh sáng của mầu nhiệm Phục Sinh của Chúa Giêsu, các tông đồ và mỗi người chúng ta được mời gọi suy niệm những lời Chúa Giêsu có liên quan đến vận mệnh tương lai của những ai làm đồ đệ Chúa. Trước hết là hồng ân được Chúa sai đi, được đại diện cho Ngài “Ai đón rước kẻ Ta sai là đón rước Ta và ai đón rước Ta là đón rước Ðấng đã sai Ta”.
Ðó là chiều dọc từ con người lên cùng Thiên Chúa Cha qua Chúa Giêsu Kitô. Mọi đồ đệ của Chúa cần phải duy trì trọn vẹn chiều dọc này. Ðây là hồng ân Chúa ban cho những con người Chúa chọn làm kẻ đại diện của Ngài, mang sứ điệp của Ngài đến cho anh chị em khác và hồng ân này có thể bị mất đi do chính quyết định tự do của con người như trường hợp của Giuđa ngày xưa, người môn đệ phản Thầy, “Ta biết những kẻ Ta đã chọn, kẻ ăn bánh cùng Ta đã giơ gót chân đạp Ta”.
Lời cảnh tỉnh của Chúa thôi thúc mỗi người chúng ta xét lại cuộc sống làm đồ đệ theo Chúa của mình đang ở mức độ nào. Chúng ta sẽ làm đại diện cho Chúa một cách hữu hiệu hơn nếu chúng ta trở nên giống Chúa hơn và chia sẻ vận mệnh của Chúa: “Tôi tớ không hơn chủ; kẻ bị sai đi không trọng hơn người sai họ”. Chúa đã đi qua con đường thập giá, thì đồ đệ của Ngài chắc chắn cũng sẽ đi qua con đường này. Hơn nữa, cám dỗ phản bội Chúa như Giuđa ngày xưa luôn là cám dỗ thường hằng của mọi môn đệ Chúa cả ngày hôm nay. Chúng ta hãy tỉnh thức đề phòng.
Đón tiếp hay đón nhận đòi tôi phải hy sinh thời giờ, công việc và có khi của cải tiền bạc nữa. Không muốn hy sinh những thứ đó thì không phải là đón tiếp và đón nhận, hoặc chỉ là đón tiếp cách thờ ơ lãnh đạm.
Chúa đã phục sinh gần hai ngàn năm, nhưng con người vẫn cứ ngụp lặn trong thế giới cũ mèm của hận thù, đố kỵ. Thế giới này sẽ đẹp hơn, nếu như mọi người biết bao dung và khoan dung cho nhau, yêu thương và phục vụ lẫn nhau.