Thương quá, bà ơi!
Thương quá, bà ơi!
Hôm nay tôi xem lại những hình ảnh đã chụp lại ở bệnh viện lúc còn làm tình nguyện viên, một chút ký ức về bà V hiện lên trong đầu. Tôi xin viết vài dòng về bà, thương quá một gia đình.
Hôm đó, tôi vào phòng bệnh như mọi ngày. Tôi đi vòng hết phòng bệnh và cầu nguyện cho từng bệnh nhân, có một bệnh nhân mới là bà cụ V, 85 tuổi. Nhìn khuôn mặt bà phúc hậu quá, trên tay có đeo chuỗi nên tôi tưởng cụ là bà sơ. Bà đeo ống thở ở mũi nên tôi không dám hỏi chuyện vì sợ khi bà nói sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Tôi nói với 2 sơ làm chung là có lẽ bà là nữ tu, chị điều dưỡng hỏi bà có phải sơ đi tu không thì bà trả lời không phải. Nhìn hồ sơ, tôi thấy địa chỉ đường TVĐ cũng không xa nhà tôi lắm. Khuôn mặt đó, ánh mắt đó làm tôi không thể không nhìn tới, nhìn thương quá bà ơi và tôi đứng cầu nguyện cho bà một hồi lâu. Tôi lấy số điện thoại trên hồ sơ, gọi về gia đình bà. Lúc đó, trong đầu tôi cứ nghĩ cụ là bà sơ bởi gương mặt đó. Khi tôi gọi thì cô con gái út của bà bắt máy. Tôi giới thiệu là thầy dòng đang tình nguyện trong bệnh viện và gặp bà, thấy số điện thoại nên gọi về gia đình để báo tin. Lúc bấy giờ, con gái bà bật khóc vì mừng, cô ấy nói cả nhà bị nhiễm hết, đành đưa bà đi cách ly… Cô kể về bà rất nhiều: Bà hiền lắm, thương con cháu, sốt sắng đến với Chúa… Tối hôm đó khi trở về chỗ nghỉ ngơi thì ánh mắt đó, khuôn mặt gầy guộc đau đớn như gương mặt của Chúa Kitô trong cuộc khổ nạn đã làm tôi không ngủ được. Thương bà quá, khi tôi viết bài này thì bà đã mất cũng hơn 1 tháng nhưng nhớ tới thì mắt tôi vẫn cay.
Sáng hôm sau, cô cháu ngoại Ph. của bà nhờ tôi có gặp cụ thì báo tin là “cháu ngoại mới sinh em bé, ngay ngày lễ thánh Đaminh nên chọn thánh Đaminh làm bổn mạng”, chị còn nhờ tôi tìm giúp bà đôi vớ để mang vào chân cho ấm vì bà sợ lạnh. Hôm đó, tôi trực ca đêm nên không tới bệnh viện sớm được, thế là tôi có xin một sơ đôi vớ và nhờ sơ mang vô cho bà.
Đến ca trực của tôi là 3 giờ sáng, tôi vào phòng bệnh, vẫn như mọi ngày đi hết một vòng đến từng bệnh nhân và tôi có đến chỗ của bà, thấy bà yếu hơn hôm trước. Tôi lau mặt, đút cho bà hộp sữa, bà uống được nửa hộp rồi thôi, và tôi đọc kinh cầu nguyện cho bà. Tôi còn nói lời nhắn nhủ từ con gái và cháu gái thì ánh mắt bà tươi lên. Các sơ đùa, cụ V là bà ngoại của tôi, vì tôi cứ hay đến chỗ bà. Hôm đó, tôi chụp hình bà để cho người nhà của bà xem. Gia đình bà mừng lắm khi nhìn thấy hình ảnh của bà. Nhưng đó là những hình ảnh đẹp nhất mà họ nhìn thấy lần cuối …
Ngồi trên xe trên đường về chỗ nghỉ thì con trai bà gọi điện cho tôi, chú vừa khóc và nói: “Nhờ thầy chăm sóc mẹ con, con đi làm ăn xa, giờ bị kẹt ở lại công ty không về được, có tin gì xin báo…”. lúc này tôi cũng muốn khóc theo luôn. Rồi tôi nhận được tin là một người con trai khác của bà cũng nằm trong bệnh viện này, tôi nhờ anh chị điều dưỡng tra máy tính, biết được phòng bệnh để đi thăm hỏi bệnh tình.
Đến ca trực trưa hôm sau, tôi vào phòng bệnh thì thấy bà đâu mất tiêu, một cảm giác buồn vì tự hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tôi hỏi mấy anh chị điều dưỡng thì họ chỉ sang bên giường… Bà đi nhanh quá, lúc 10 giờ 21 phút. Hộp sữa hôm qua là lần đầu cũng như lần cuối tôi đút cho bà uống, hình ảnh của bà hôm qua mới gởi về gia đình khi bà uống sữa rất dễ thương. Thương quá…
Tôi và các sơ trực cùng ca đã không quên cầu nguyện cho linh hồn Têrêsa, xin Chúa đón nhận linh hồn bà vào hưởng tôn nhan Chúa. Tôi chần chừ không dám báo tin cho gia đình bà, một chút suy nghĩ để lựa lời, tránh gây sốc cho gia đình. Tôi báo xong thì mọi người im lặng. Tôi biết họ đau lắm vì chính tôi đây chỉ mới gặp bà có một thời gian rất ngắn mà cũng rất buồn… Lúc sắp hết ca trực, tôi đi lên khoa trên gặp người con trai của bà để thăm hỏi tình hình sức khỏe. Tôi nói là bà V ở dưới còn khỏe, chú ấy mừng lắm. Chú cám ơn tôi nhiều. Tôi không dám nói thật. Rồi hôm sau, tôi quay lại phòng bệnh này thăm chú thì tìm mãi không thấy, tôi nghĩ thầm: Hôm qua chú khỏe mà, lẽ nào… Tôi hỏi thì được biết là chú đã chuyển xuống khoa dưới. Tôi đi xuống thăm thì chú yếu đi nhiều. Con virút này nó phá sức khỏe người ta ghê gớm quá, mới thấy còn tỉnh táo mà nay đã vậy. Nhiều ngày tôi đến thăm, và đến ngày cuối trước khi tôi về lại cộng đoàn thì chú cũng đã ra đi. Trong nơi này luôn là vậy, chỉ thấy đó vài hôm là không còn nữa và bà là người ra đi nhanh nhất mà tôi từng thấy. Thấy thương gia đình bà quá, chỉ trong thời gian ngắn đã mất đi nhiều người, ngoài bà với chú thì còn một người nữa đã qua đời trước bà vài ngày.
Giờ này, chắc bà đã được nghỉ ngơi bên Chúa, bà đã thoát khỏi cơn đau đớn do bệnh tật gây ra. Bà phù hộ cho con cháu qua khỏi cơn nguy khốn này bà nhé. Bà cầu xin lòng thương xót của Chúa chữa lành cho họ và nhân loại.
Lạy Chúa, mỗi ngày có biết bao gia đình phải ly tán, biết bao nhiêu người mất đi người thân, biết bao nhiêu người đã không còn tồn tại trên cõi đời này. Xin Chúa nâng đỡ ủi an nhân loại chúng con. Xin giảm bớt khổ đau… Xin Chúa ra tay ngăn chặn cơn dịch bệnh. Amen!
Tu sĩ Antôn Chung Chí Tâm, dòng La San