CON ĐƯỜNG CHẲNG MẤY AI ĐI
18.2 Thứ Năm sau Thứ Tư Lễ Tro
St 30:15-20; Tv 1:1-2,3,4,6; Lc 9:22-25
CON ĐƯỜNG CHẲNG MẤY AI ĐI
Chúa Giêsu cho biết rõ con đường của Chúa là con đường dẫn tới vinh quang phục sinh, nhưng trước đó phải qua đau khổ của thập giá; và ai muốn đi theo Ngài thì cũng phải đi qua con đường thập giá, phải vác thập giá hằng ngày.
Chúa Giêsu kêu gọi các môn đệ thì nói: “phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mà theo.” Phải chăng Chúa muốn con người đau khổ chứ không muốn con người hạnh phúc? Thưa không! Chắc chắn là Ngài muốn cho con người hạnh phúc. Bằng chứng là Ngài đã sai Con Một xuống trần để đem lại hạnh phúc cho con người. Nhưng sở dĩ Thiên Chúa chọn con đường Thập Giá để cứu chuộc con người chẳng những vì tội lỗi con người nặng nề, phải được đền bù cho cân xứng, mà còn vì đó là cách Thiên Chúa biểu lộ tình yêu của Ngài cách mãnh liệt nhất. Và Ngài cũng muốn mời gọi con người bước đi trên con đường đó để đi theo làm môn đệ của Ngài.
Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu báo trước một thực tại đau buồn sẽ xảy đến cho Người: “Con Người phải chịu đau khổ nhiều, bị các kỳ mục, thượng tế cùng kinh sư loại bỏ, bị giết chết, và ngày thứ ba sẽ trỗi dậy” (Lc 9,22). Người báo trước cho các môn đệ cuộc tử nạn của Người, đây là điều các môn đệ thật khó mà tin nổi, khi họ đã chứng kiến Người từng làm bao nhiêu phép lạ, với quyền năng của một Đấng Mêsia quyền năng trong mấy năm rao giảng.
Rồi Người nói với mọi người, những người đang nghe và theo mình: “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo. Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì tôi, thì sẽ cứu được mạng sống ấy” (Lc 9, 23-24). Muốn theo Chúa thì phải từ bỏ chính mình, từ bỏ nhiều điều, nhất là điều mình lại ưa thích gắn bó, nhưng đi ngược lại với giáo huấn của Chúa là vô cùng khó khăn đối với sức riêng của con người.
Nhưng nếu tôi mở lòng cho Chúa ngự trị và lấy Chúa là nguồn vui hạnh phúc, sống gắn bó hạnh phúc trong Chúa, tình yêu Chúa tràn đầy khỏa lấp tâm hồn thì những thứ kia sẽ tự giảm thiểu và không cần thiết nữa. Chính sức mạnh của Chúa sẽ khử trừ những lầm lạc và những thứ vô bổ đó ra khỏi con người mỏng dòn, ham hố của tôi. Bởi vì “Đối với loài người thì điều đó không thể được, nhưng đối với Thiên Chúa thì mọi sự đều có thể được” (Mt 19, 26).
Chúng ta, những người Kitô hữu, đang bước theo Chúa Giêsu, chúng ta không thể đi con đươcng khác. Từ bỏ mình la từ bỏ những tính mê nết xấu tội lỗi mình. Từ khi nguyên tổ phạm tội, con người luôn hướng về điều xấu, mà Thiên Chúa thì muỗn kéo chúng ta lên để hướng về sự thánh thiện, cho nên cần phải chiến đấu không ngừng để lựa chọn đúng.
Bỏ mình còn có nghĩa tích cực là quên mình đi vì Chúa và vì anh em. Quên mình vì nghĩ đến kẻ khác, muốn phục vụ kẻ khác; quên mình vì muốn sống tha thứ, nhịn nhục và yêu thương. Con người sinh ra vốn ích kỷ, muốn sống quên mình vì Chúa vì anh em thật là khó, cần phải có ơn Chúa, cần phải biết chạy đến với Chúa; cần phải có một đời sống Phúc âm.
Đồng thời với bỏ mình, là vác thập giá mình. Nhiều người hiểu thập giá đời mình là những rủi ro, bệnh hoạn, những bất hạnh trong cuộc sống. Nhưng thập giá của mỗi người chúng ta còn là những cuộc chiến chống lại mọi khuynh hướng xấu, tội lỗi trong ta; thập giá của mỗi người còn là những tương quan với những con người bất toàn hằng ngày ta tiếp xúc.
Thập giá là những bổn phận phải chu toàn hàng ngày : bổn phận của một người cha người me, của vợ của chồng , của con cái, của nghề nghiệp mình…. Như một vận động viên leo núi, để lên cao, người ấy phải tốn nhiều sức lực và mồ hôi, có khi còn kèm thêm máu và nước mắt. Nhưng đổi lại, người ấy được hưởng niềm vui chinh phục đỉnh cao. Nếu ngại khổ ngại khó, người ấy sẽ đứng mãi dưới chân núi mà ôm ấp giấc mộng không thành. Muốn thành công thành đạt phải đổ mồ hôi, phải thức đêm phải cố gắng. Thành công không thể có cho những ai lười biếng, nhút nhát.
Theo Chúa thì phải vác thập giá mình hằng ngày mà theo. Ai cũng thấy khó chịu và khổ sở khi “vác” thập giá dù là nặng nhẹ. Nếu không có Chúa cùng đi với con, một mình mang lấy thì quả là nặng nề và sẽ bực dọc kêu ca, phản kháng. Nhưng khi sống mật thiết đậm đà với Chúa, thấy rằng luôn có Chúa đi trước, cùng đi với con và với tình yêu, thập giá hằng ngày của trở nên nhẹ nhàng và con sẽ chiến thắng vượt qua.
Ai muốn cứu mạng sống mình thì sẽ mất, còn ai liều mất mạng sống vì Chúa thì lại cứu được mạng sống mình. Nghịch lý này đã thể hiện trong chính cuộc đời Đức Giêsu, Người đã hy sinh chịu chết và đã sống lại, cho muôn người được ơn cứu độ và được sống. Chính các thánh tử đạo đã liều mất mạng sống vì Chúa, nên được lại mạng sống, đã chiến thắng với nhành thiên tuế. Máu các ngài đã trổ sinh nhiều tín hữu.
Sách Đệ Nhị Luật khẳng định: “Coi đây, hôm nay tôi đưa ra cho anh (em) chọn: hoặc là được sống, được hạnh phúc, hoặc là phải chết, bị tai hoạ… nghĩa là hãy yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của anh (em), nghe tiếng Người và gắn bó với Người, vì như thế anh (em) sẽ được sống, sống lâu mà ở lại trên đất Đức Chúa đã thề với cha ông anh (em), là ông Abraham, ông Issac và ông Giacob, rằng Người sẽ ban cho các ngài” (Dnl 30, 15.20).
Và ta cùng xin Chúa ban cho chúng ta đủ tình yêu, được ơn can đảm và quảng đại, để chúng ta hăng hái vác thập giá hằng ngày mà tiến bước theo Chúa. Xin Chúa cho chúng ta hiểu và sống lời Chúa dạy: “Ai liều mất mạng sống mình vì tôi, thì sẽ cứu được mạng sống ấy”.