ƠN CỨU ĐỘ PHỔ QUÁT
11/2 Thứ Năm trong tuần thứ Năm Mùa Quanh Năm
St 2:18-25; Tv 128:1-2,3,4-5; Mc 7:24-30
ƠN CỨU ĐỘ PHỔ QUÁT
Trong Tông huấn Niềm vui của Tin Mừng, Đức Giáo Hoàng Phanxicô mời gọi mỗi Kitô hữu hãy ra khỏi vùng đất tiện nghi của mình để đến với mọi vùng ‘ngoại vi’ đang cần ánh sáng Tin Mừng (x. Evangelii Gaudium, 20). Phụng vụ hôm nay nói lên thao thức của Chúa Giêsu đến với vùng đất dân ngoại.
Chúa Giêsu không bao giờ tỏ ra kỳ thị con người. Tin Mừng hôm nay là một bằng chứng. Cũng như các tác giả Tin Mừng khác, thánh sử Marcô cho thấy phần lớn hoạt động và thời giờ của Chúa Giêsu được dành cho người Do thái; chỉ sau khi sống lại, Ngài mới chính thức sai các Tông đồ truyền giảng Tin Mừng cho mọi người, bất luận là Do thái hay không Do thái.
Thật ra ngay những năm rao giảng Tin Mừng, Chúa Giêsu đã hé mở cho thấy chiều kích phổ quát của giáo lý và của ơn cứu độ mà Ngài mang lại. Ngoài những giáo huấn về tình huynh đệ đại đồng và thái độ không bài ngoại của Chúa Giêsu, Tin Mừng còn thuật lại các chuyến đi của Ngài tới vùng đất ngoại giáo, tại đây, Ngài cũng đã làm nhiều phép lạ, như trừ quỷ cho một thanh niên ở Gêrasa, cho một người câm ở miền Thập tỉnh nói được, và lần này trừ quỷ cho con gái của một phụ nữ Hy lạp gốc Phênixi.
Dựa vào những yếu tố trên, câu nói của Chúa Giêsu: “Không được lấy bánh dành cho con cái mà ném cho chó con” không thể giải thích đó là dấu biểu thi sự khinh miệt của Ngài đối với người khác đạo và khác tổ quốc; đúng hơn, Chúa muốn mọi người đừng quên ưu thế của người Do thái trong việc thừa hưởng ơn cứu độ, bởi vì Thiên Chúa đã chọn cha ông họ và muốn tỏ lòng trung thành với cha ông họ. Người Do thái được ưu tiên, chứ không phải là những người duy nhất được hưởng ơn cứu độ; vì thế, dù quan tâm săn sóc người Do thái nhiều đến đâu, Chúa Giêsu cũng không để trở thành vật sở hữu độc quyền của họ, Ngài vẫn có tự do bày tỏ tình thương đối với người khác.
Chúng ta chấp nhận sự tự do của Thiên Chúa trong việc ban phát ơn huệ và tình thương của Ngài. Dù ý thức mình chẳng là gì, chúng ta hãy tin rằng mình luôn là đối tượng yêu thương của Thiên Chúa. Với một Ðấng vô biên như Thiên Chúa, thì bất cứ hành vi nào của Ngài cũng có chiều kích vô hạn và quà tặng của Ngài cũng tràn trề sung mãn. Xin cho chúng ta cảm nhận được rằng Chúa đang yêu thương chúng ta và như thế là đủ cho chúng ta.
Trong 3 năm rao giảng của Chúa Giêsu, Ngài rất ít đi ra ngoài lãnh thổ của Do-thái. Lý do không phải vì Ngài không muốn Tin Mừng của Ngài được lan rộng đến Dân Ngoại; nhưng vì Ngài đã có kế hoạch rõ ràng. Bổn phận của Ngài là loan báo Tin Mừng cho các chiên lạc của nhà Israel. Tuy nhiên hôm nay Ngài cũng dành một khoảng thời gian đi ra khỏi biên giới để đến vùng đất dân ngoại. Trang Tin mừng kể: “Chúa Giêsu đứng dậy, rời nơi đó, đến địa hạt Tia”. Mặc dù Ngài đến cách âm thầm kín đáo, thế nhưng vẫn bị dân ngoại phát hiện. Chi tiết thánh sử Marcô nhấn mạnh: “Bà đó là dân ngoại, dòng giống Syrophenixi”. Vào lúc Marcô biên soạn Tin mừng, thì Rôma, giữa lòng dân ngoại, chi tiết này không kém phần quan trọng. Ông muốn minh chứng rằng, Chúa Giêsu thật sự là Đấng sáng lập Công cuộc truyền giáo cho dân ngoại.
Hơn nữa ngang qua cuộc đối thoại: “Phải để cho con cái ăn no trước đã, vì không được lấy bánh dành cho con cái mà ném cho chó con.” Bà ấy đáp: “Thưa Ngài, đúng thế, nhưng chó con ở dưới gầm bàn lại được ăn những mảnh vụn của đám trẻ con.” Chúa Giêsu đã chấp nhận chia sớt ân phúc cho dân ngoại, qua việc ban cho bà theo ý thỉnh cầu.
Sứ điệp lời Chúa cho cộng đoàn là: Củng cố cộng đoàn để ra đi truyền giáo, hay củng cố, xây dựng vững mạnh để khoe mầu cờ sắc áo cho hơn các hội đoàn khác?
Ta nhớ lại : “Khi vua Salomon về già, các bà vợ ông hướng ông về các dân ngoại”. Vào thời ấy, có nhiều vợ là dấu chỉ giầu sang, tiếng tăm lừng lẫy, cũng có thể là do quyền lực mà các nước liên ban muốn giao hảo nên gả con gái cho để cầu hòa.
Sống trong môi trường đa văn hóa, đa tôn giáo, lẽ ra vua Salomon phải bày tỏ đức tin đẹp hơn, tốt hơn về Thiên Chúa của mình, trái lại ông cho xây dựng đền đài những tà thần cho mỗi người vợ. Vua Salomon đã làm điều dữ trái mắt Chúa. Thiên Chúa nổi giận với vua Solomon, vì lòng vua rời xa Đức Chúa, Thiên Chúa của Israel, Đấng đã hiện ra với vua hai lần, và truyền cho vua là đừng đi theo các thần ngoại, nhưng vua không giữ điều Thiên Chúa đã truyền. Thiên Chúa phán với vua Solomon: “Vì ngươi đã như vậy và đã không giữ giao ước cũng như các giới răn Ta truyền cho ngươi, thì chắc chắn Ta sẽ giựt lấy vương quốc ngươi mà trao cho một thuộc hạ của ngươi.”
Nếu người đàn bà trong Tin Mừng hôm nay, đã biểu lộ niềm tin của mình để được Chúa Giêsu chữa cho con gái của bà, thì chúng ta cũng phải biểu lộ niềm tin của chúng ta trong cuộc sống. Chúng ta tin vào Chúa, thì đòi hỏi chúng ta phải biết sống yêu thương, bao dung và độ lượng với mọi người đang sống chung quanh chúng ta. Thực hiện được như vậy là chúng ta góp phần làm cho Danh Chúa được cả sáng và Nước Chúa được mở rộng đến muôn người.
Khi suy niệm Tin Mừng hôm nay, đứng trước đức tin sâu sắc của người phụ nữ ngoại đạo được thánh Máccô thuật lại hôm nay, chúng ta, những Kitô hữu sống giữa những người không Kitô ngày nay, không ngừng được mời gọi để cảnh giác và tự vấn về đức tin và thực hành đức tin trong cuộc sống của mình. Cuộc sống của chúng ta có là men làm dậy cả khối bột không? Có là ánh sáng của trần gian không? Có được Kitô hóa chưa? Những giá trị Tin Mừng đã thực sự thấm nhập vào cuộ sống hằng ngày của chúng ta chưa?
Mỗi người chúng ta nhìn lại đời sống truyền giáo của mình. Chúng ta đã trình bày đức tin, đời sống đạo để cho anh chị em các tôn giáo nhận ra Công giáo tốt hơn, đẹp hơn hay chưa?