Vác thập giá
04 19 Tr Thứ Tư tuần 31 Mùa TN.
Thánh Carôlô Borrômêô, Gm. Lễ nhớ.
Pl 2,12-18; Lc 14,25-33
VÁC THẬP GIÁ
Muốn được ơn cứu mỗi người cần phải tu luyện thật nhiều. Ai muốn theo Chúa Giêsu, làm môn đệ của Ngài, thì giá phải trả là “sống siêu thoát, từ bỏ tất cả những gì mình có”. “Ai muốn”, thì đó là một quyết định rất tự do. Nhưng một khi đã suy nghĩ, đã chọn lựa, chọn theo Chúa Giêsu để làm môn đệ của Ngài, thì đồng thời cũng dứt khoát chấp nhận điều lệ Ngài đưa ra là: “Sống siêu thoát: phải từ bỏ những gì mình có”. Đó là giá phải trả để đạt điều ta muốn, là đi theo Chúa và làm môn đệ của Ngài.
Những lời giảng dạy khôn ngoan và uy quyền của Chúa Giêsu, cùng với những phép lạ Ngài làm, đã lôi cuốn dân chúng theo Ngài càng ngày càng thêm đông. Trên đường lên Giêrusalem, có dân chúng đông đảo đi theo Chúa Giêsu. Nhân cơ hội ấy Chúa Giêsu dạy cho mọi người biết, không phải chỉ nghe lời Chúa giảng, mộ mến những gì Chúa nói, là đủ để đi theo Chúa, làm môn đệ của Ngài, nhưng còn cần có nhiều điều khác nữa. “ Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em và cả mạng sống mình, thì không thể làm môn đệ tôi được”.
Và thường lẽ ta thấy theo sự khôn ngoan, bao giờ chúng ta cũng bỏ cái kém để được cái tốt hơn. Như vậy, qua điều Chúa đòi hỏi, chúng ta nhận ra rằng: tình yêu hay sự quan hệ giữa chúng ta với cha mẹ, vợ con, anh chị em thì kém giá trị hơn là tình yêu và sự tương quan của chúng ta với Đức Giêsu.
Với cha mẹ, vợ con, anh chị em thì ít quan trọng là thứ yếu so với Chúa Giêsu thì quan trọng và chính yếu. Vì thế, Chúa Giêsu muốn dạy chúng ta: nếu sự quan hệ, tình yêu của chúng ta với cha mẹ, vợ con, anh chị em và với chính mình nữa, mà cản trở việc chúng ta theo Chúa, làm môn đệ của Ngài, thì buộc chúng ta phải từ bỏ, nếu không, chúng ta sẽ không xứng đáng đi theo Chúa, làm môn đệ của Ngài. Chúng ta đi theo Chúa là đi con đường Chúa đi, chứ không phải đi con đường theo ý riêng mình muốn. Làm môn đệ của Chúa là sống theo gương Chúa, nên giống Chúa, thi hành sứ mạng của Chúa, chứ không được sống con người tự nhiên của mình, sống theo các sở thích của mình. Làm sao để từ bỏ chính mình và tình yêu sâu đậm chúng ta đã dành cho cha mẹ, bà con ruột thịt được?
Chúng ta nên nhớ rằng: chúng ta cũng như mọi người đều là tro bụi, mau qua, chóng hết, thân phận đời mình như bông hoa, sớm nở chiều tàn. Định mệnh đời mình là hạnh phúc Nước Trời, hạnh phúc vĩnh cửu, chúng ta phải đi về trời, chứ không phải ăn đời ở kiếp nơi trần gian với cha mẹ, bà con, với những thỏa thích xác thịt được. Chúng ta phải từ bỏ những điều trái luật Chúa, trái ý Chúa. Sự từ bỏ này tạo nên cho chúng ta một sự giằng co: giằng co giữa những đòi hỏi của bản thân, của gia đình với những đòi hỏi của Chúa, giằng co giữa những quyến rũ của trần thế: tiền tài, danh vọng, buông thả, hưởng thụ, với sự trung thành đối với lý tưởng Kitô, lý tưởng Tin Mừng, lý tưởng theo Đức Kitô, và làm môn đệ của Ngài.
Con đường theo Chúa Kitô không phải chỉ từ bỏ mà còn vác thập giá mình nữa, vì vậy chúng ta phải chấp nhận những đau khổ, khó khăn trong cuộc sống của chúng ta làm hành trang, hy sinh danh và lợi, để sống theo Chúa Kitô, thi hành lời Ngài giảng dạy, giáo huấn Ngài khuyên răn, để từ bỏ mọi sự thế gian, và quan trọng là từ bỏ chính mình mới là từ bỏ tận tuyệt, và để đủ sức vác thập giá mình mỗi ngày, cho xứng đáng theo Chúa Kitô và làm môn đệ Ngài.
Chúng ta cần tập luyện cho mình tinh thần thanh thoát, tinh thần hy sinh từ bỏ, tinh thần chịu khó, can đảm chịu đau khổ, tinh thần khiêm nhường nghèo khó, đi vào con đường hẹp, thích nghi với mọi hoàn cảnh, mọi môi trường và tha nhân, để không bao giờ nuông chiều bản thân, dễ dàng chấp nhận sự khó khăn, đau khổ và thiếu thốn. Chúa Giêsu đã đi con đường Thập Giá để cứu chuộc chúng ta.
Chính vì vậy, cuộc sống nào không có thập giá, hay chối bỏ thập giá, thì cuộc sống ấy không phải là cuộc sống của người môn đệ Đức Kitô. Chúng ta phải có tinh thần siêu thoát, để dễ dàng loại bỏ bất cứ sự gì hay bất cứ ai cản trở chúng ta yêu mến và sống theo Chúa Giêsu làm môn đệ của Ngài. Vác thập giá của mình mỗi ngày là sẵn sàng đón nhận những đau khổ, khó khăn trong cuộc sống, nhất là trong việc từ bỏ ý riêng, sở thích, ích kỷ, tự ái, đam mê xác thịt mà theo Chúa Kitô.
Lời Chúa hôm nay thật rõ ràng: Ai đến với tôi mà không từ bỏ cha mẹ, vợ con, anh chị em và cả mạng sống mình nữa, thì không thể xứng đấng làm môn đệ của tôi được. Tuy nhiên, ta phải hiểu động từ “dứt bỏ” không có nghĩa là cắt đứt, là từ bỏ, mà là “ít hơn”.
Vậy ý của Chúa Giêsu là nếu ai muôn làm môn đệ Ngài thì phải đặt tình yêu Chúa lên trên mọi thứ tình yêu, hay nói cách khác tình yêu Chúa phải thấm nhuần và hướng dẫn mọi tình yêu: Tình yêu gia đình, bạn bè và ngay cả chính mình.
Như thế, người tín hữu khi đã chọn theo Chúa, làm môn đệ Ngài, họ vẫn phải yêu mến người thân; yêu mến chính bản thân mình; và quý mến của cải như là những ơn lành Chúa ban. Nhưng khi cần thì tất cả những tình cảm đó phải hy sinh cho tình yêu Thiên Chúa. Đó là bậc thang giá trị mà người môn đệ nào khi theo Chúa cũng phải đặt lại cho mình.
Chúa muốn những kẻ theo Ngài phải trung thành trong tình yêu, và dám sống chết với ơn gọi. Ngài không chấp nhận “cầm cày mà còn quay lại sau lưng”. Thật vậy, những kẻ đứng núi này trông núi nọ thường là bỏ cuộc, và những kẻ bắt cá hai tay là kẻ thua thiệt nhất. Đúng như Pierre Charles nói: “Có nhiều kẻ không leo đến đỉnh núi mà lại ngồi an hưởng ở lưng chừng với những tiện nghi tầm thường nhỏ nhoi”.