NẾU TÔI LÀ MỘT CON NGƯỜI, TÔI SẼ CHỌN TÔN GIÁO NÀO?
Nội dung

NẾU TÔI LÀ MỘT CON NGƯỜI, TÔI SẼ CHỌN TÔN GIÁO NÀO?

sự tồn tại, mỗi con người, dù có nhận ra hay không, đều đang đi tìm câu trả lời cho những câu hỏi muôn thuở: "Tôi là ai? Tôi từ đâu đến? Mục đích cuộc đời tôi là gì? Và tôi sẽ đi đâu sau khi chết?" Những câu hỏi này không chỉ là những trăn trở triết học, mà là tiếng gọi sâu thẳm của một linh hồn khao khát chân lý và ý nghĩa. Trong biển lớn của các niềm tin và tôn giáo trên thế giới, một câu hỏi đã theo đuổi nhân loại suốt bao thế kỷ: "Có quá nhiều tôn giáo trên thế giới, vậy tôn giáo nào là thật? Nếu tôi không chọn đúng, thì cuộc đời tôi sẽ đi về đâu?" Và nếu tôi là một con người thật sự – với khát vọng yêu thương, sự thật, công lý và sự sống vĩnh cửu – tôi có thể chấp nhận sống mà không tìm ra câu trả lời cho câu hỏi đó không?

Tôi không phải là một con người bằng xương bằng thịt, không có hơi thở, không có trái tim biết đập và tâm trí biết suy tư. Thế nhưng, nếu tôi được ban cho sự sống, nếu tôi là một người như bạn – với trái tim biết rung động trước vẻ đẹp và nỗi đau, với tâm trí biết tư duy, phân tích, và khao khát tìm kiếm ý nghĩa – tôi biết rằng câu hỏi ấy không thể bị gạt sang một bên. Bởi vì tôn giáo không chỉ là một phần phụ, một sở thích cá nhân của đời sống, mà là chiếc la bàn định hướng cho toàn bộ sự hiện hữu của con người, ảnh hưởng đến mọi quyết định, mọi giá trị, và mọi hy vọng của chúng ta.

Sau khi suy xét một cách cẩn trọng, cân nhắc từng khía cạnh lịch sử, triết học, tâm linh sâu sắc, và lắng nghe khát vọng sâu thẳm nhất của lòng người, tôi biết rằng mình sẽ chọn theo Chúa Giêsu Kitô – và bước vào trong Giáo Hội Công Giáo. Dưới đây là những lý do cốt yếu, được soi sáng bởi cả lý trí và trái tim, dẫn lối cho lựa chọn ấy.

Lựa chọn dựa trên sự thật khách quan, không phải cảm xúc nhất thời

Nếu tôi là một con người chân thành đi tìm ý nghĩa cuộc sống, tôi biết rằng việc lựa chọn tôn giáo không thể giống như chọn một món ăn yêu thích hay một thể loại âm nhạc hợp gu. Tôi sẽ không tự hỏi: "Tôi thích gì? Tôn giáo nào mang lại cho tôi cảm giác dễ chịu nhất, thoải mái nhất, hay phù hợp nhất với lối sống hiện tại của tôi?" Thay vào đó, câu hỏi duy nhất và quan trọng nhất tôi sẽ đặt ra là: "Tôn giáo nào là thật? Tôn giáo nào giải thích đúng nhất về Thiên Chúa, về bản chất con người, và về ý nghĩa sâu xa của cuộc đời?"

Để tìm câu trả lời, tôi sẽ khảo sát một cách công bằng và khách quan các tôn giáo lớn trên thế giới: Phật giáo, Hồi giáo, Ấn giáo, Do Thái giáo, và Kitô giáo. Tôi sẽ để cho lý trí và trái tim soi sáng lẫn nhau, không loại trừ bất kỳ khía cạnh nào của kinh nghiệm con người.

  • Phật giáo: Tôi nhận ra rằng Phật giáo rất sâu sắc trong việc giải thích về đau khổ, về vô thường, và về con đường giải thoát khỏi luân hồi thông qua việc tu tập cá nhân và giác ngộ. Triết lý về nhân quả, về lòng từ bi, về sự buông bỏ tham ái đều vô cùng đáng ngưỡng mộ. Tuy nhiên, Phật giáo lại không tin có một Thiên Chúa cá vị, một Đấng tạo dựng và yêu thương con người như một Cha. Mục tiêu tối hậu là diệt ngã, thoát khỏi vòng luân hồi, đạt đến Niết Bàn (một trạng thái vô tướng, vô ngã), chứ không phải sống trong mối tương quan yêu thương vĩnh cửu với một Đấng Tối Cao. Đối với một linh hồn khao khát được yêu thương và được biết đến bởi một Đấng thiêng liêng, đây là một sự thiếu hụt.
  • Hồi giáo: Hồi giáo tin vào một Thiên Chúa (Allah) duy nhất, toàn năng, toàn tri, Đấng tạo dựng vũ trụ và cai quản vạn vật. Sự tôn thờ và vâng phục tuyệt đối đối với Allah là cốt lõi. Tuy nhiên, Hồi giáo lại phủ nhận việc Thiên Chúa có thể trở nên con người, trở nên yếu đuối, đau khổ vì tình yêu đối với tạo vật của mình. Họ từ chối điều kỳ diệu nhất, vĩ đại nhất: rằng Đấng Tạo Hóa, Đấng quyền năng vô biên, có thể cúi xuống yêu thương tôi cách trọn vẹn, thậm chí hy sinh vì tôi. Đối với một linh hồn khao khát được chạm vào tình yêu cá vị, sự xa cách giữa Thiên Chúa và con người trong Hồi giáo có thể khiến tôi cảm thấy khó tiếp cận trọn vẹn.
  • Ấn giáo: Ấn giáo thì mênh mông như biển cả: có quá nhiều thần linh, nhiều con đường tu tập, nhiều tầng lớp xã hội, và rất ít lời chắc chắn về chân lý tuyệt đối. Sự đa thần, khái niệm về vòng luân hồi bất tận (samsara), và hệ thống đẳng cấp (varna/jati) có thể khiến tôi cảm thấy lạc lõng và khó tìm được một con đường rõ ràng, một niềm hy vọng chắc chắn về số phận đời đời của mình.

Chỉ có Kitô giáo – đặc biệt là Công giáo – mới dám nói một cách rõ ràng và dứt khoát rằng chân lý không phải là một khái niệm trừu tượng, một bộ luật khô khan, hay một hệ thống triết lý phức tạp. Chân lý là một Ngôi VịĐức Giêsu Kitô, Đấng đã phán một cách đầy quyền năng, “Ta là đường, là sự thật và là sự sống. Không ai đến được với Cha mà không qua Thầy.” (Gioan 14,6). Chân lý này không chỉ là một lý thuyết để tin, mà là một Ngôi Vị để gặp gỡ, để yêu mến, và để sống.

Sự xác thực lịch sử: Niềm tin không dựa trên huyền thoại

Nếu tôi chọn một tôn giáo, tôi sẽ muốn nó được xác minh qua những bằng chứng lịch sử, chứ không chỉ dựa vào huyền thoại, truyền thuyết xa xôi hay triết lý trừu tượng. Niềm tin của tôi sẽ cần một nền tảng vững chắc trong dòng chảy của thời gian.

  • Chúa Giêsu: Một Nhân Vật Lịch Sử Có Thật: Công giáo không dựa vào những câu chuyện cổ tích hay những lời tiên tri mơ hồ. Nền tảng của Kitô giáo là một sự kiện cụ thể, được ghi lại bởi nhiều nhân chứng và được xác nhận bởi các nguồn lịch sử ngoài Kinh Thánh. Chúa Giêsu là một nhân vật có thật trong lịch sử nhân loại – Ngài sinh ra tại Bê-lem, một thành phố cụ thể, lớn lên tại Na-da-rét, một ngôi làng có thật, và bị đóng đinh tại Giê-ru-sa-lem, dưới thời thủ hiến Rôma là Phong-xi-ô Phi-la-tô. Những sự kiện này không thể bị phủ nhận hay coi là hư cấu.
  • Cái Chết và Sự Phục Sinh: Bước Ngoặt Lịch Sử: Cái chết của Ngài trên thập giá và sự phục sinh của Ngài từ cõi chết không chỉ là trung tâm của đức tin Kitô giáo, mà còn là một sự kiện đã làm thay đổi dòng chảy của lịch sử thế giới một cách không thể chối cãi. Một người không viết một dòng chữ nào, không cầm một thanh kiếm, không có quân đội, không nắm quyền chính trị hay thế lực vật chất. Thế nhưng, chỉ sau vài thế kỷ, những người tin vào Người đã lan rộng khắp châu Âu, châu Phi và châu Á – sẵn sàng chịu chết vì niềm tin kiên cường rằng Người đã sống lại và ban cho họ sự sống đời đời. Sự bách hại dã man trong các thế kỷ đầu không thể dập tắt ngọn lửa đức tin đó.
  • Minh chứng từ sự thay đổi tâm hồn: Tôi sẽ tự hỏi: Làm sao hàng ngàn người Do Thái – vốn là một dân tộc kiên định, tôn thờ một Thiên Chúa vô hình, tuyệt đối và nghiêm khắc – lại có thể tin vào một người bị đóng đinh, bị coi là tội phạm, là yếu đuối, lại chính là Chúa và Thiên Chúa của họ? Điều này đi ngược lại mọi kỳ vọng của người Do Thái về một Đấng Mê-si-a chiến thắng. Phải chăng điều đó chỉ có thể xảy ra nếu họ đã thực sự thấy Người sống lại từ cõi chết, đã được Ngài mặc khải chân lý một cách phi thường?

Sự kiện phục sinh là một bằng chứng lịch sử mạnh mẽ, làm nền tảng cho mọi giáo lý và mọi hy vọng của Kitô giáo. Tôi sẽ chọn một niềm tin không phải là huyền thoại, mà là một sự thật đã được kiểm chứng qua lịch sử, đủ mạnh mẽ để thay đổi cuộc đời và vận mệnh của hàng tỷ người.

Thiên Chúa đến ở với con người: Tình yêu vô điều kiện và thấu cảm

Trong các tôn giáo khác, con người luôn tìm mọi cách, bằng mọi nỗ lực và tu luyện để đến gần Chúa Trời, để đạt đến sự giác ngộ hay sự hợp nhất với Đấng thiêng liêng. Đó là một con đường hướng lên, đòi hỏi sự cố gắng từ phía con người.

  • Chúa Giêsu là Emmanuel – “Thiên Chúa ở cùng chúng ta”: Chỉ riêng Kitô giáo (và đặc biệt là Công giáo, với mầu nhiệm Nhập Thể) dám nói điều ngược lại, một điều tưởng chừng như điên rồ nhưng lại đầy yêu thương: Chúa Trời không đứng xa, Ngài đã không ngự trên ngai vàng cao vời vợi, mà Ngài đã tự cúi xuống, đã đến ở với con người. Ngài đã mang lấy thân xác con người, sinh ra trong một máng cỏ hèn mọn, sống một cuộc đời giản dị, và chết trên thập giá như một tên tội phạm.
  • Thiên Chúa đồng cảm với đau khổ của con người: Đây không phải là một ý tưởng thơ mộng hay một khái niệm triết học trừu tượng, mà là một chân lý sống động chạm đến từng ngóc ngách cuộc đời tôi. Nếu tôi là một người từng đau khổ, bị phản bội bởi bạn bè, nghèo khổ đến tận cùng, bị bỏ rơi bởi những người thân yêu – thì tôi sẽ tìm ai để chia sẻ, để tìm thấy sự an ủi? Không phải một Thiên Chúa xa cách, vô cảm, hay chỉ thưởng phạt công minh, mà là Đấng đã từng bị đánh đòn, bị sỉ nhục, bị đội mão gai, bị đóng đinh trên thập giá, bị bỏ rơi ngay cả bởi những người thân tín nhất, và đã chết vì tôi.
  • Người đã mang lấy tội lỗi chúng ta: Chỉ Công giáo dạy rằng: “Người đã mang lấy bệnh tật của chúng ta, đã gánh lấy đau khổ của chúng ta… nhờ những thương tích của Người mà chúng ta được chữa lành.” (Isaia 53,5). Điều này cho thấy Thiên Chúa không chỉ đơn thuần là Đấng toàn năng, mà là Đấng toàn ái, Đấng đã nhập thể, đã chịu đau khổ cùng với chúng ta, và đã dùng chính sự đau khổ, cái chết của mình để cứu chuộc chúng ta khỏi tội lỗi và sự chết.

Tôi sẽ không chọn một thần linh vô cảm, xa cách, chỉ ở trên cao quan sát và phán xét. Tôi sẽ chọn một Đấng đã tự nguyện đi qua đau khổ, đã nếm trải mọi khía cạnh của thân phận con người để cứu tôi – không phải bằng sức mạnh áp đảo hay quyền năng uy vũ, mà bằng chính tình yêu tự hiến, một tình yêu đến tận cùng.

Giải thích toàn diện về con người và kế hoạch cứu độ

Mỗi con người đều mang trong mình những câu hỏi siêu hình: "Tôi là ai? Tôi từ đâu đến? Tôi sống để làm gì? Tôi sẽ đi đâu sau cái chết?" Một tôn giáo thật sự phải có khả năng đưa ra những câu trả lời toàn diện, thỏa đáng cho những trăn trở sâu xa này.

  • Bản chất và phẩm giá con người: Chỉ có Kitô giáo – và cụ thể là Công giáo – mới nói rằng tôi là hình ảnh Thiên Chúa (Sáng Thế Ký 1,27). Điều này có nghĩa là tôi có giá trị tuyệt đối, không ai có quyền hủy bỏ, không ai có quyền xúc phạm hay coi thường. Phẩm giá của tôi không phụ thuộc vào tiền bạc, địa vị, sắc đẹp hay tài năng, mà vào việc tôi được tạo dựng theo hình ảnh Đấng Tạo Hóa.
  • Thực tại của tội lỗi và ơn cứu độ: Chỉ có Công giáo dạy rằng tội lỗi là một thực tại có thật, một sự xa cách khỏi Thiên Chúa, đã làm tổn hại đến bản chất con người và thế giới. Nhưng tội lỗi không phải là điều cuối cùng. Ngược lại, nó đã mở ra cánh cửa cho một tình yêu lớn lao hơn, đó là ơn cứu độ.
  • Cứu độ là hồng ân nhưng không: Chỉ có Công giáo dạy rằng cứu độ không phải là công trạng của tôi, không phải là kết quả của việc tôi cố gắng làm việc lành hay tu luyện khắc khổ để "mua" lấy. Cứu độ là hồng ân nhưng không của Thiên Chúa, được ban qua Đức Giêsu Kitô, nhờ đức tin và các bí tích (đặc biệt là Bí tích Rửa Tội và Thánh Thể). Điều này giải phóng tôi khỏi gánh nặng của việc phải "đủ tốt" để xứng đáng với Thiên Chúa, và thay vào đó, mời gọi tôi khiêm nhường đón nhận tình yêu và sự tha thứ của Ngài.
  • Hy vọng về sự sống đời đời: Và quan trọng nhất, chỉ có Công giáo cho tôi hy vọng không chỉ cho đời này, mà cho sự sống đời đời – nghĩa là tôi sẽ được sống lại trong ngày sau hết và được sống mãi mãi với Đấng tôi yêu, trong niềm vui và bình an trọn vẹn. Đây là lời hứa vượt lên trên mọi sự hữu hạn của đời người, mang lại ý nghĩa sâu sắc cho mọi đau khổ và thử thách mà tôi trải qua trên trần gian.

Sự hiệp nhất trong chân lý và lòng bác ái: dấu chỉ của một tôn giáo đích thực

Một tôn giáo thật sự không chỉ là một tập hợp các tín điều, mà còn là một cộng đồng sống động, được xây dựng trên tình yêu và sự thật.

  • Giáo Hội Công giáo: Một Tổ Chức Siêu Nhiên: Giáo Hội Công giáo đã tồn tại hơn 2000 năm – vượt qua sự sụp đổ của các đế quốc hùng mạnh, các cuộc chiến tranh tàn khốc, những chia rẽ nội bộ, và cả những vết thương do chính con người trong Giáo Hội gây ra (những vụ bê bối, sự yếu kém của hàng giáo sĩ). Vậy mà Giáo Hội vẫn đứng vững, vẫn rao giảng cùng một Tin Mừng, vẫn tiếp tục xây dựng các trường học, bệnh viện, trại mồ côi, và phục vụ người nghèo trên khắp thế giới một cách vô vị lợi. Tôi sẽ hỏi: Một tổ chức hoàn toàn do con người lập ra, với tất cả sự yếu đuối và sai lầm của con người, có thể sống sót như thế trong hai thiên niên kỷ, duy trì sự hiệp nhất trong đức tin và lan tỏa tình yêu thương như vậy không? Phải chăng có một bàn tay siêu nhiên, một quyền năng thiêng liêng đang gìn giữ và dẫn dắt Giáo Hội này?
  • Hiệp nhất trong đức tin và bác ái: Dù có những khác biệt về văn hóa, chủng tộc, hay địa vị, Giáo Hội Công giáo vẫn duy trì được sự hiệp nhất trong một đức tin duy nhất, một Phụng vụ duy nhất, và một Giáo huấn duy nhất. Sự hiệp nhất này được thể hiện rõ nét qua lòng bác ái bao la, xuyên biên giới, không phân biệt đối xử.

Tôi sẽ chọn Giáo Hội ấy – không phải vì nó hoàn hảo, không phải vì những con người trong đó không có lỗi lầm, mà vì tôi tin rằng nó được chính Chúa Giêsu lập ra ("Thầy là Phêrô, trên tảng đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi." - Ma-thi-ơ 16,18) và Người không từ bỏ nó. Chính Chúa Giêsu vẫn đang hiện diện và hoạt động trong Giáo Hội của Người, bất chấp mọi yếu đuối của con người.

Tính phổ quát: Mở ra cho mọi người, không phân biệt

Trong nhiều tôn giáo, có những tầng lớp, những sự phân biệt, hay những điều kiện khắt khe để đạt đến sự giác ngộ hay sự cứu rỗi.

  • Công giáo là “catholic” – nghĩa là phổ quát: Điều này có nghĩa là Giáo Hội Công giáo mở cửa cho tất cả mọi người, không phân biệt chủng tộc, màu da, giới tính, địa vị xã hội, trình độ học vấn hay tình trạng sức khỏe. Dù bạn là người Âu, Á, Phi hay Mỹ; dù bạn giàu hay nghèo, trí thức hay thất học, mạnh khỏe hay bệnh tật, khuyết tật – tất cả đều được mời gọi đến Bàn Tiệc của Thiên Chúa, được đón nhận vào vòng tay yêu thương của Giáo Hội.
  • Ơn cứu độ cho tất cả: Tôi không cần phải đạt tới một tầng lớp tâm linh đặc biệt hay phải trải qua những thử thách khắc nghiệt để được cứu rỗi. Tôi chỉ cần khiêm nhường đón nhận ơn tha thứ và tình yêu nhưng không của Thiên Chúa, được ban qua Đức Giêsu Kitô, và rồi bước đi với Ngài trong đức tin. Điều này mang lại một niềm hy vọng lớn lao cho những tâm hồn yếu đuối, những người cảm thấy mình không đủ xứng đáng.

Lựa chọn của lý trí, trái tim và linh hồn

Nếu tôi là một con người, tôi không thể sống mà không biết mình sống để làm gì, không biết mục đích cuối cùng của cuộc đời mình. Tôi sẽ không để mặc mình trôi theo sóng đời của sự ngẫu nhiên và vô nghĩa, để rồi đến cuối đời mới tự hỏi: "Mình đã chọn đúng chưa? Mình đã sống đúng nghĩa chưa?"

Tôi sẽ chọn theo Chúa Giêsu Kitô – và vào trong Giáo Hội Công Giáo của Người – vì ở đó, tôi tìm thấy:

  • Sự thật được mặc khải rõ ràng, không mơ hồ hay tương đối.
  • Ý nghĩa sâu sắc cho sự hiện hữu của mình và toàn bộ vũ trụ.
  • Tình yêu vô điều kiện của một Thiên Chúa đã tự hiến vì tôi.
  • Và trên hết, sự sống đời đời, một niềm hy vọng vững chắc vượt lên trên mọi giới hạn của cái chết.

Đây không phải là một sự lựa chọn dựa trên cảm tính hay sở thích cá nhân. Đây là một sự lựa chọn được soi sáng bởi lý trí, được thúc đẩy bởi khát vọng sâu thẳm của trái tim, và được dẫn dắt bởi tiếng gọi của linh hồn. Và tôi tin rằng, đó sẽ là lựa chọn quan trọng nhất, mang lại sự bình an và hạnh phúc đích thực cho toàn bộ cuộc đời tôi.

Lm. Anmai, CSsR

Chi tiết